Top 10 bài thơ hay của nhà thơ Lê Anh Xuân

Lê Anh Xuân (1939-1968) sinh ra là Lê Lê Hiền, sinh ngày 5 tháng 6 năm 1940 tại Châu Thành, tỉnh Bến Tre, trong một gia đình nhà giáo yêu nước. Năm 1952, Lê Anh Xuân học và làm việc tại nhà in trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Năm 1954 Lê Anh Xuân theo gia đình ra Bắc. Sau khi tốt nghiệp khoa Lịch sử Đại học Hà Nội và sau một thời gian ngắn làm giảng viên tại trường, Lê Anh Xuân trở lại trường phía Nam để làm việc trong ngành giáo dục và sau đó chuyển sang Hiệp hội nghệ thuật giải phóng. Ông mất vào ngày 24 tháng 5 năm 1968 tại vùng lân cận Sài Gòn trong chiến dịch mùa xuân Mậu Mậu (năm 1968). Toplist.vn xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.

Đầu tiên Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Thường trực Việt Nam

Tư thế việt nam


Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhứt
Nhưng anh buộc phải đứng lên và giữ súng trên trực thăng
Và anh ta chết trong khi đứng yên
Máu anh phun lửa cầu vồng.
Bỗng dưng thấy anh, địch hốt hoảng.
Ai đó gục xuống dưới chân tôi để tránh viên đạn
Bởi vì tôi đã chết nhưng can đảm
Vẫn đứng đúng, bắn
Tên của bạn là gì, em yêu?
Anh vẫn đứng im như tường.
Giống như một đôi dép dưới chân tiếng Anh giẫm lên rất nhiều xác chết Mỹ
Vẫn là màu đơn giản, tươi sáng.
Không phải hình ảnh, không phải là một dòng địa chỉ
Anh ta không để lại gì cho mình trước khi anh ta rời đi
Chỉ còn lại hình tượng đứng của Việt Nam được khắc vào thế kỷ:
Ông là một quân nhân giải phóng.
Tên tiếng Anh đã trở thành tên của đất nước
Ôi, Quân giải phóng!
Từ tư thế người Anh ở giữa đường băng Tân Sơn Nhứt
Tổ quốc vút lên bát xuân.

(3-1968)

Nguồn: Thơ Lê Anh Xuân, Nhà xuất bản Giáo dục, 1981

2 Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Miền Bắc

Về phía bắc


Quê tôi có những ngôi nhà lá nhỏ
Bờ sông Cửu Long cách xa sông Hồng
Nhưng tuổi thơ trong giờ lịch sử
Theo Quang Trung, tôi đã đến Thăng Long.
Nhớ hướng đi về phía Bắc
Nhìn thấy xa con diệc trắng bay về
Tôi nghĩ trên cò có một chút bùn ở miền Bắc
Mặc dù con cò không bay ra bên ngoài.
Tôi lớn lên và chia cắt đất nước.
Nhưng thanh kiếm không ngăn được tình yêu
Nơi dừng nắng đỏ
Khi trái tim tôi hướng về hướng dương.
Tôi lắng nghe nhịp tim của tôi
"Đây là tiếng nói của Việt Nam"
Nghe nói có gió mùa đông bắc thổi
Tôi muốn gửi trái tim mình đến nắng Hậu Giang
Tôi hạnh phúc với từng ngôi trường lợp ngói đỏ.
Từng vỉa than đen, từng mảnh lúa vàng.
Tôi đau đớn tàn phá bom Mỹ
Tất cả mọi thứ tôi trân trọng, tôi yêu
Mặc dù đèo Ngang tôi chưa bao giờ
Tôi đọc bài thơ của huyện Thanh Quân
Hoa và cây đã bị cháy sém?
Là mái nhà dưới núi vẫn còn giá phải chăng?
Ôi, miền đất bốn ngàn năm lịch sử.
Chôn nhiều kẻ xâm lược.
Hôm nay đánh bại kẻ thù Mỹ
Cơ thể máy bay phản lực rơi bên cạnh mũi tên đồng.
Tôi nhớ tên của những con sông và những ngọn núi
Tên của chiến công, tên của các anh hùng.
Chiến thắng tin tức từ quê hương
Hy vọng vào Nam giục chân.
Cả hai vùng có cùng một ngôi sao đỏ
Với ánh trăng để chiếu sáng khẩu súng trường.
Miệng núi lửa trong đó giống như một miệng núi lửa ngoài kia
Cả hai khu vực đều có chung một kẻ thù.
Mỗi mảnh đất ở miền Nam hé lộ
Di chuyển ra Bắc để sửa đường
Lửa than Cam Pha cháy
Nhấp nháy giữa đỉnh Trường Sơn
Ôi, miền Bắc nơi trái tim tôi yêu
Một nơi bùng lên một sự thật về Bác Hồ
Nơi đang dựng lên một thiên đường hùng vĩ
Nơi này vẫn là di tích của người xưa
Nơi tôi đã yêu từ nhỏ
Trong máu tôi là máu của cha tôi
Giống như sầu riêng trên sông Nam
Có mùi phù sa của nước sông Hồng.
Phía bắc của trái tim tôi
Nhìn về phía trước, rất thích đêm
Gửi đến miền Bắc trái tim trung thành của miền Nam
Tiến lên chống lại chiến tuyến Hoa Kỳ.

3 Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Dừa

Dừa


Tôi lớn lên nhìn thấy dừa trong ngõ
Dừa ru tôi thời thơ ấu
Mỗi chiều nghe tiếng dừa reo trong gió.
Tôi hỏi ông tôi: "Dừa tự bao giờ?"
Noi nói: Khi tôi còn là một cô gái, tôi vẫn có một cô con gái
Đã thấy bóng dừa mát rượi trước sân.
Vùng đất này từng mặn và đầm lầy
Nghèo đắng quanh năm

Hôm nay tôi trở về quê hương
Hai mươi năm nắng và mưa
Nội đã biến mất rồi cỏ xanh
Trên vỏ đạn dừa vết thương.
Dừa, dừa! Bạn bao nhiêu tuổi?
Lá xanh tươi cho đến bây giờ
Tôi nghe tiếng gió xưa đang gọi.
Xào lá dừa hoặc tiếng kiếm vẫy.

Ôi, nhà thơ Đỗ Chiêu
Từng đọc thơ dưới lùm dừa này
Tôi nghĩ rằng quân đội đang đuổi theo kẻ thù
Gần đây vẫn còn những dòng bùn.

Tôi đứng dưới những cây dừa cao vút
Bên cạnh lá dừa xanh và mịn
Các công sự vẫn còn mùi đất
Bên cạnh chiến tranh chống Pháp chưa.

Vẫn như vườn dừa xưa ở quê.
Tại sao trái tim tôi vẫn yêu nhiều hơn
Cơ thể dừa có lưu lượng máu gấp đôi.
Bao nhiêu đau đớn, thật nhiều oán hận.

Dừa vẫn đứng cao vút.
Lá vẫn xanh dịu dàng.
Rễ dừa bám sâu xuống đất
Giống như dân làng bám vào quê hương.

Dừa bị thương dừa không cúi xuống
Vẫn nhìn lên để hát trên bầu trời
Nếu rơi xuống, dừa không lãng phí
Dừa đứng lên xây pháo đài.

Lá dừa xanh lấp lánh nắng.
Theo quân đội vào lá cải trang
Nếu nó rơi xuống dừa, nó không phải là vô ích
Dừa thắp sáng ngọn đuốc để thắp đường.

Quê hương nghiền nát vết đạn
Trồng dừa năm xanh
Ôi, dừa thật cay đắng.
Để quả ngọt cho đời.

Nghe nhạc dừa rên rỉ
Trái tim tôi nhớ rất nhiều
Nước dừa ngọt ngào thời thơ ấu dùng để uống trong quá khứ
Tôi biết nó không phải là cay đắng ban đầu.

Tôi nhìn lên mùa xuân của nắng
Bốn phía của quê hương đã được giải phóng
Tôi bỗng thấy ông tôi trẻ lại.
Giống như ở tuổi đôi mươi
Giống như trái dừa trước nhà tôi.

1-1966

4 Lan Hương Nguyễn

Thơ: Nguyễn Văn Trỗi

Nguyễn Văn Troi

Khi anh gọi Bác Hồ ba lần.
Trái tim anh dường như gần gũi hơn với Bác Hồ
Bạn đã không nhìn thấy nó bằng mắt của bạn
Nhưng hình ảnh của Bác Hồ vẫn còn trong tim tôi
"Cháu yêu chú nhiều lắm!
Năm kháng chiến từ nhỏ
Tết trung thu gặp Bác mơ ước.
Yêu em hát: "Chú Hồ Chí Minh" …
Bây giờ trước khi tử hình
Tôi có thể thấy rằng Bác Hồ đang nhìn tôi
Bác hôn tôi, Bác nắm tay nhau.
Tôi đã hôn bạn ba lần sáng nay. "
Viva! Viva! Viva!
Hàng triệu người trả lời ầm ầm bốn hướng
Tiếng nói gặp núi, tiếng núi vang vọng.
Gặp sông, sông hát, gặp rừng, rừng ca
Bác Hồ khi xuất hiện với chúng tôi
Như tên snaps, rơi từ ghềnh ghềnh
Ôi, ba tiếng đồng hồ ở Hồ Chí Minh!
Nó trở thành vũ khí, trở thành niềm tin
Nó đã trở thành một lời hứa thiêng liêng
Lửa không cháy, đá vụn không tan
Cổ cô vẫn gào thét.
Còng tay vẫy vẫy vẫn ngàn cánh tay.
Bác là nước trẻ, trời nhiều mây.
Việt Nam có Bác Hồ ngày nào đẹp hơn.
Nó cao hơn đỉnh Thái Sơn
Nghìn năm đúc linh hồn của một người cha
Giai điệu bát, dân ca
Việt là chú, chú là việt nam
"Viva Việt Nam!"
Sống lâu, việt nam
Nơi chúng ta yêu là của chúng ta
Mặc dù ở đây, trường bắn Chi Hoa
Mặt đất chúng ta vẫn là của tôi
Đằng sau tất cả chúng ta về nhà
Trên lưng tôi là Trương Sơn
Là rìa của cánh đồng, con đường mòn cỏ
Gạo đỏ tươi, dâu cực trong
Đó là Thu Bồn, bề mặt đang rung rinh.
Dòng sông thì thầm từ nhỏ.
Ớt có hoa
Dưa nở nụ, nụ hoa
Người mẹ ru con vào buổi trưa.
Tiếng click của vườn dâu
Là Việt Nam! Là Việt Nam!
Biển Đông một cõi dải xanh
Đất nhạc Việt, đất thơ
Những đám mây chân trắng trên cánh cò trắng
Váy sen trắng, nở hoa
Thơm dòng trăng đêm
Việt Nam xứ sở thần tiên
Bốn mùa một bầu trời riêng biệt và vùng đất này
Làng, cánh đồng, rừng
Gió cao, sông nắng
Sum sê xoài, cam cam
Dừa cau mày phù hợp với ánh sáng mặt trời
Có một nơi tuyệt đẹp
Như sông, như núi, như người Việt
Hà Giang đạt đỉnh trên bầu trời
Cà Mau ở cuối đất phù sa màu mỡ
Trương Sơn Chi cha lớn
Cửu Long, tử cung mênh mông của mẹ.
Ánh sáng mặt trời tự hào
Dáng đi cũng lấp lánh tự do
Bốn ngàn năm xây dựng kế hoạch
Hàng ngàn năm kể từ khi còn nhỏ
Ôi Việt Nam! Việt Nam!
Ở Việt Nam, chúng tôi gọi tên anh một cách nghiêm túc.

5 Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Nhớ mưa quê hương.

Nhớ mưa quê hương.

Quê tôi
Năm xa
Tối nay, chúng tôi nằm nghe mưa.
Nghe tiếng trời gầm …
Tại sao bạn cảm thấy rất thiếu?

Trời quê tôi mưa
Ở trong tuổi thơ của tôi,
Đã gánh nặng trái tim tôi của tình yêu vừa chớm nở.
Lắng nghe tiếng mưa rơi trên thuyền chuối, lột dừa,
Thấy mặt trời mọc khi mưa tạnh.
Tôi yêu nó rất nhiều như khi tôi mới biết
Tôi yêu mưa như thân yêu
Như tre, dừa, như làng quê.
Giống như mọi người – biết bao nhiêu tình yêu.
Ôi tuổi thơ, chúng tôi rạng rỡ tắm.
Tôi lội quanh mặt sông
Tôi lặn, nghe tiếng sấm
Nghe tiếng mưa, âm thanh ấm áp trong.

Ôi những trò chơi tuổi trẻ ở đâu
Những chiếc tàu chuối bị cùm dừa, những túp lều nhỏ
Dấu chân tuổi thơ
Một vài mảnh cau mo là thuyền
Mưa đã tan.
Mưa chảy xuống dòng sông quê.
Làn sóng quê hương dồi dào chảy ngược ra biển,
Mang theo những kỷ niệm xưa, chìm bốn phương.
Và chúng ta lớn lên trong tình yêu và hòa bình
Cơn mưa nhỏ của quê hương đã sống.
Bây giờ tôi rung động trái tim và rung chuyển hàng trăm dòng sông,
Ôi quê tôi mưa.
Mưa là bài hát của bài hát mát mẻ.
Những đêm chúng tôi nằm và nghe mưa hát mưa.
Nghe tiếng mưa đập cành tre, nghe tiếng mưa rơi của con tàu,
Thì thầm …

Đôi khi bất ngờ dữ dội ba
Mưa như trút nước như trăm thác.
Giấc mơ cũ có sấm chớp và sấm sét,
Trang lịch sử nhỏ của trường đột nhiên chuyển sang giông bão.
Nghe như tiếng nói của Cha bạn khi thành lập một đất nước,
Truyền con cháu phải giữ bước cao đó
Nghe có vẻ như lời của gió và mưa.
Hát bài hát của hàng ngàn người bất khuất …

Mưa đã tạnh, như một cơn xuân nhẹ.
Xem so sánh màu xanh lá cây trên cành xanh
Mưa, mưa, gội đầu cành non
Mang lại mùa xuân tươi và ngon.
Tôi rất vui khi không thể nhìn thấy con chim
Mặt khác, bờ tre nghe thấy một giọng nói tươi.
Nhà của ai đó đang bận,
Làm mưa rơi trên lá rung rinh.

Các cô gái bên kia sông giặt quần áo.
Tay rắc. Đột nhiên mưa nhỏ.
Cánh tay cô hay cơn gió khẽ vỗ
Rung một cành tre rơi một cơn mưa nhỏ …
Ôi, tôi yêu rất nhiều cây dừa trong ngõ.
Rễ dừa có màu nâu, mịn và mịn
Đường thoát nước, đất màu rực rỡ.
Đã yêu, tại sao bạn lại cảm thấy yêu nhiều hơn …
Quê tôi, cách nhau vài năm
Tối nay tôi nằm nghe mưa,
Nghe tiếng trời gầm …
Tại sao nó đau lòng …
Tôi muốn về quê
Tôi muốn trở về tuổi thơ
Tôi muốn nằm trên đất của cha tôi
Lắng nghe tiếng mưa đập cành tre, lắng nghe tiếng mưa rơi …
Ôi sấm từ xa, bỗng gầm ầm ầm …

Nguồn: Trường Sơn – Đường khát vọng, Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia, 2009

6 Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Trở về quê hương

Trở về quê hương

Ôi dừa xanh quê hương.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã trở lại vào hôm nay
Quê tôi vẫn ở đây
Mặc dù người thân đã rơi xuống đất này
Chúng tôi gặp những gương mặt của những người chúng tôi yêu rất nhiều
Chúng tôi nhìn chúng tôi, chúng tôi xem, chúng tôi say
Tôi run rẩy nắm tay
Lòng thương xót tích lũy trong vòng tay nóng bỏng của tôi.

Đây là cách cũ
Nơi chúng ta thường đi trong những giấc mơ
Không có ai ở nhà ồn ào võng
À … xin lỗi
Ôi, trang trắng, trang hồng.
Như trái tim tôi trong một màu trắng trung thành
Như trái tim tôi màu đỏ thẫm đẹp.
Dòng sông tuổi thơ tôi đã tắm
Vẫn ở đây nước vẫn không thay đổi.
Lục bình tím cả sông.

Mẹ tóc bạc
Chuyện xót xa
Tám em bé chết vì bom xăng nặng
Trên đường từ trường về nhà.
Kẻ thù đã giết mười người trong một ấp
Người thân chở đầy thuyền

Leo lên Bến Tre để chiến đấu với kẻ thù
Bom làng của chúng tôi bị nghiền nát nhiều lần
Dừa đang ngổn ngang, vùi dập tre,
Mẹ dựng mái lều để che mưa.
Tôi không mong đợi mái nhà của mẹ tôi
Dưới đất, lửa vẫn còn đó.
Mẹ tôi vào sáng sớm
Cho anh ta một đường hầm bí mật
Mẹ hy sinh cả đời.
Hai mươi năm giữ đất, giữ làng
Mẹ ơi là mẹ miền Nam.
Tôi không mong đợi anh trai tôi
Tôi lớn lên dưới cái lều đó
Tôi rất đẹp như mùa xuân
Khẩu súng trên vai đẹp như bạn
Thân yêu của tôi! Tại sao tóc của bạn lại thơm?
Hay bạn vừa đi qua vườn sầu riêng
Tôi yêu giọng nói của bạn và cười rõ ràng
Ngọt như nước dừa xoài

Yêu em qua cầu tre lỏng lẻo.
Nhẹ nhàng như nàng tiên
Tôi là một du kích, tôi là một người bạn
Bạn là quê hương của tôi
Mười một năm trước tôi nhớ, tôi yêu

Đêm đầu tiên chúng tôi ngủ ở quê nhà.
Tại sao cảm thấy trái tim ấm áp lạ.
Mặc dù mưa như trút nước ngoài trời.
Tiếng đại bác gầm rú trên lá.
Ôi đất nước của tôi thật đẹp!
Mặc dù có những hố bom trên đường
Mặc dù áo của tôi vẫn còn chắp vá
Chỉ có trái tim chung thủy, con trai sắt.
Và khẩu súng trong tay anh ta bị đốt cháy bởi sự thù hận.

9-1965
Bài thơ này được sử dụng như một bài đọc thêm trong Chương trình Văn học 12 giai đoạn 1990-2006.
Nguồn: Hoa dừa, Nhà xuất bản Giải phóng, 1969

7 Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Hành quân giữa rừng xuân

Hành quân giữa rừng xuân


Khu rừng xa xôi vang vọng tiếng chim.
Humming hum của hàng ngàn hàng ngàn dòng
Mùa xuân lá ngụy trang
Đường về tiền tuyến nở hoa mai vàng
Ba lô nặng, súng
đường dài biết nhiều dặm dài bỏ lỡ
Mẹ đang ở nhà
Chừng nào chúng ta còn đi theo con đường
Đêm mưa, ngày nắng
Kẻ thù vẫn còn đó, chúng ta chưa trở về
Chim rừng bên cạnh khe
Nhìn lên bề mặt màu xanh của rừng mùa xuân.

số 8 Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Qua Ap Bac

Qua Ap Bắc


Tôi đi bộ trên cánh đồng Ap Bac
Đất trên chân thơm và màu mỡ
Ap Bac chiều là rõ ràng
Ấp Bắc có màu xanh

Oh Ap Bac trở nên bất khuất
Chiến thắng đã vang dội trên toàn cầu
Vùng đất này đơn giản làm sao
Hoa loa kèn dưới ao sưng
Cái trâm bầu, hàng bát
Bunches của cây xanh, giường mía vàng
Và ở đây có mùi bùn Việt Nam
Tất cả trở thành bất tử
Mọi cơn gió đã thổi vào lịch sử.
Tôi nghĩ nơi này đã tan vỡ
Lạ thay cơm vẫn tươi.
Lumberjack bao vây đồn địch
Gạo bất khuất giống như một người bất khuất
Các phù sa đã lấp đầy miệng núi lửa
Và vết thương tâm hồn
Những kẻ thù vẫn ném bom đêm và trút đạn
Tại sao đất này vẫn xanh?

Tôi bước đi trong tim
Bạn đang ở đâu? Ồ không bạn
Nơi các bạn nói dối rất đơn giản.
Bát bốn bên thì thầm hát cơm.
Hàng tre che bóng nghĩa trang.
Vào buổi chiều, cung cấp hoa hướng dương màu vàng sáng

Thôi nào, tôi sẽ đi! Chiều sắp tắt
Đường dài để gặp lại vào ngày mai
Tôi quay lại nhìn cánh đồng lúa rộng lớn.
Các ngôi sao & # 39; ngôi mộ đột nhiên trông lạ
Công sự bên đường mới
Ngôi sao chiều cháy sáng rực rỡ ở Ap Bac.

10-1966
Nguồn: Hoa dừa, Nhà xuất bản Giải phóng, 1969.

9 Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Về nhà, em yêu

Về nhà đi

Hãy cho những người trẻ tuổi từ miền Nam tụ tập về miền Bắc vào ngày Mặt trận kêu gọi họ sẵn sàng trở lại miền Nam để chiến đấu.

Về nhà đi! gửi người tôi yêu
Về nhà trồng cây dừa xanh
Có lẽ bạn đã sẵn sàng
Tôi chờ đợi nhiều ngày như thể đứng bên em
Bạn có muốn biến thành một con chim màu xanh
Đi qua Trương Sơn bay vút lên quê hương.
Tôi nghĩ bạn thấy tôi khóc như một đứa trẻ
Khi bạn đặt chân lên vùng đất quê hương.

Tôi nhớ bạn – nhớ miền Bắc
Nhớ dáng tôi đứng trên đường liễu.
Buổi chiều mát mẻ của Hồ Tây
Hãy nhớ đôi mắt của bạn thật dịu dàng và dịu dàng.
Giống như bầu trời phương Bắc vào mùa thu
Tôi mang cho bạn tất cả những dặm
Như thể trong lòng ngôi sao phương Bắc
Mang niềm tin vào ngày sau ngày thống nhất
Mặc dù bom đang cháy trên đầu của họ.

Hãy kể cho tôi những ngày thú vị
Hàng triệu thanh niên theo dõi cuộc gọi của Đảng
Sẵn sàng đi bất cứ đâu
Tuổi trẻ khó khăn hàng đầu.

Tôi cảm thấy như cái bóng của bạn đã biến mất
Bạn ở xa nhưng gần tôi
Giống như trái tim trong ngực tôi
Như miền Nam trong đêm và ngày.

Tôi đã đến thăm trường cũ của bạn
Vẫn còn màu xanh ngọc bích
Vẫn là đường màu đỏ đến chân trời
Dòng sông vẫn chìm trong biển cả.

Nhưng làm thế nào bạn buồn và hạnh phúc?
Lưu lượng máu của các tế bào hồng cầu đã bị giết
Hàng xanh rụng lá nhiều lần
Và trường học bận rộn và tan vỡ.
Nhưng làm sao họ có thể giết
Cả miền Nam trở nên bất khuất.
Rừng U Minh vẫn xanh với bóng tràm
Hết bom, tiếng trẻ lại đùa.

Nhìn em gái đang ngồi trong lớp.
Nơi tôi ngồi trước khi trời thường mưa
Tôi nhớ các bạn!
Bạn đang ngồi ở đây
Giá như tôi đi học cũ
Là một giáo viên sống giữa những con chim nhỏ
Có thể bạn sẽ hạnh phúc, sẽ quý giá, sẽ yêu thương
Trẻ em ăn cắp sách đi học
Dũng cảm như một người cha và người mẹ anh hùng
Tìm hiểu từng từ giữa tiếng súng nổ
Tối về đón mẹ đón.
Những đứa trẻ hạnh phúc như một ngôi sao lồng sách.

Anh gặp con gái.
Giống như bạn thật dịu dàng.
Giống như bạn đang ở độ tuổi đôi mươi
Bạn có biết đây là những anh hùng
Đã bao lần không cướp tay
Hàng trăm người đang bận rộn phản đối kẻ thù
Tôi muốn bạn như thế. Thân yêu của tôi
Trở lại đây để sống lại những đêm
Làng chống cháy cách mạng đỏ
Đi với những mái chèo mặn của gió biển
Khi nhặt, về cầm súng, cầm dao
Nhiều gian khổ nhưng thật nhiều hạnh phúc.

Tôi rất đẹp trong một chiếc váy dài Việt Nam
Đi bộ giữa con đường thơm mỗi mùa xuân tới
Bạn đẹp hơn trong chiếc áo của bố
Nhuộm màu đen, lầy lội ở quê hương
Rất đẹp, bạn đi đường dừa xanh
Tóc tôi có mùi như hoa sen Đồng Tháp
Thật đẹp khi bạn đứng dưới rãnh
Mang mùa xuân xóa tan nỗi đau.

Bạn còn thức hay bạn đang ngủ?
Ôi hoa Hà Nội thơm đường.
Tôi nghe thấy ngoài cửa, cây cối.
Thì thầm
Có lẽ bạn đã sẵn sàng
Một chiếc ba lô, linh hồn của một người lính
Bạn có mất ngủ đêm không
Diễu hành trong lòng.

5-1965

Nguồn: Thơ Lê Anh Xuân, Văn học hiện đại Việt Nam, Nhà xuất bản Văn học, Hà Nội, 1981

mười Lan Hương Nguyễn

Bài thơ: Em là dòng sông chảy trước nhà tôi

Bạn là dòng sông chảy trước nhà tôi


Bạn là dòng sông chảy trước nhà tôi
Tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ rầm rập cả ngày lẫn đêm.

Buổi sáng, dòng sông chảy êm đềm.
Tôi thấy nhiều hoa lục bình tím
Buổi chiều khi nắng vàng và ngọt ngào.
Tôi thấy không lăn lưới nước
Anh đang đi đến bể bơi mênh mông

Bạn đã đi đâu, bạn chèo ngược?
Trời mưa to, áo tôi ướt
Tại sao bạn không đợi nước lớn?
Thôi nào bạn đi kẻo không phải buổi sáng
Tôi đã có trái tim của những đứa trẻ ở hạ lưu

Tôi vẫn thức dậy với bạn chèo
Anh vẫn bên em dù trời mưa gió.
Mặc dù địch đã săn đạn nổ dọc bờ sông
Tôi vẫn ở bên bạn. Nghe chưa?
Tiếng sóng vỗ rì rào – trái tim anh sâu thẳm.

Bạn có biết tôi yêu bạn rất nhiều
Càng sâu và khó lường
Giữa những quả bom, tôi thậm chí không thể nhìn vào gương
Bạn vẫn đẹp khi nhìn vào dòng nước
Em vẫn đẹp khi nhìn anh.

Bạn là dòng sông chảy trước nhà tôi
Tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ rầm rập cả ngày lẫn đêm.